Nhiều người phàn nàn, cuộc sống của họ lắm khi thật đơn điệu. Sáng ngủ dậy, sau một hồi tất bật vì con, lại cắm cúi lao đầu vào công việc, chiều về lại tay năm tay mười với việc nhà.
… Tối chúi mặt vào mấy bộ phim hay chương trình giải trí trên ti vi. Đúng là cuộc sống nhàm thật. Nhưng liệu có vui hơn nếu trật tự bình thường đó có những xáo trộn?
Một ngày bất ngờ trường của con thông báo nghỉ. Không có chỗ gửi con, bố hoặc mẹ sẽ phải ở nhà. Một cơn cảm cúm chợt chen vào những ngày bình thường, tự nhiên thấy chán ngắt bát phở ngày thường hấp dẫn. Một tin nhắn tán tỉnh chợt gieo xuống điện thoại, thảng thốt, hồi hộp nhưng rồi cũng chẳng đi tới đâu.
Sự nhàm chán hóa ra lại là tiết điệu thật cần của cuộc sống. Nó khiến tâm trạng ta bình ổn, yên tâm. Cứ làm như thế, sẽ được như thế. Cứ bình thản, mọi sự sẽ thản nhiên trôi. Cần chi phải vội vàng, thảng thốt?
Phải trải qua những sóng gió, bầm dập, con người ta mới trân trọng nhịp điệu bình thường, cái mà lắm khi ta gán cho nó đủ thứ tội. Mọi sự đều đều dễ trở nên nhàm chán và bị coi thường. Nhưng đó lại là trạng thái dễ tạo sự cân bằng cho cuộc sống con người hơn cả. Và lắm khi, ta rất cần trạng thái ấy để bám víu.
Đời người quá dài và nhiều mỏi mệt. Nếu không tạo được sự bình ổn, đều đặn, thực khó để chịu đựng lâu dài những đổi thay chóng mặt, những thăng trầm không biết trước của ngày mai.
Tôi không cổ vũ cho lối sống nhạt, nhưng tôi tin, nếu yêu cuộc sống này, con người sẽ biết làm đậm mình hơn trong tiết điệu sống mà nhiều người cho là “nhạt” ấy.
Đỗ Dương